Ba Lợi là người con trai rất chí hiếu, nội
trong thôn xóm anh ở ai cũng mến thương. Mồ côi cha ngay khi còn nhỏ, lớn lên
anh lại theo nghiệp của phụ thân làm nghề hàng hải, là một nghề nhiều nguy hiểm
hơn an toàn. Nên mỗi lần ra đi, anh từ giã mẹ già thì mẹ anh không lần nào quên
dặn con phải luôn luôn chí tâm kêu cầu Bồ Tát Quán Thế Âm. Lần này bà đeo vào
cổ cho con một tượng Bồ Tát bằng ngà và cũng dặn con lúc nào gặp nguy hiểm thì
phải niệm Ngài cho chí thiết.
Quả nhiên chuyến đi này thuyền anh bị lạc hướng
bởi một cơn gió dữ thình lình. Trong thuyền 8, 9 người chơi vơi giữa biển khơi
đã hai ngày, nguy ngập nhất là khát nước. Giữa biển mênh mông chỉ trời với
nước, thế mà trong thuyền khát nước đến gần nguy. Anh bình tĩnh bảo cả thuyền
đều phải nhất tâm kêu cầu Bồ Tát Quán Thế Âm cứu khổ cứu nạn cho, thì may đâu
từ xa xa có một chiếc thuyền đang hướng về thuyền anh chèo đến, khi hai thuyền
xáp nhau anh hỏi xin nước uống. Người thuyền chủ đưa cả hũ nước ngọt cho thuyền
anh. Uống xong anh hết sức cảm tạ. Người thuyền chủ hỏi anh, nước ở biển nhiều
hay nước ở hũ nhiều?
Anh đáp: nước trong hũ nhiều, vì nước biển
tuy nhiều song không thể uống được, nước ở hũ ít nhưng cứu được sự khát ngặt
cho người thì phước đức vô lượng.
Thuyền chủ tán thán câu trả lời lý thú của
anh, rồi tặng anh một chuỗi ngọc châu quí giá và bảo: “Ta thưởng cho người con
chí hiếu”. Nói xong thì không thấy thuyền và người đâu cả. Những người cùng
thuyền anh rất cảm động và tin tưởng mãnh liệt vào sự linh ứng của Bố Tát Quán
Thế Âm.
Về nhà, anh thuật chuyện cho mẹ nghe, và dâng
chuỗi ngọc châu cho mẹ.
Thân mẫu anh bảo: Chuỗi ngọc châu này là của
vô giá, con nên đem dâng vua, đừng bán.
Vâng lời mẹ, Ba Lợi đem dâng vua.
Vua Ba Tư Nặc được chuỗi ngọc châu quí giá
rất mừng, tạ anh nhiều vàng ngọc khác.
Cách mấy hôm sau vua liền triệu tập các cung
phi đến, ý vua nghĩ để ta xem trong số cung nhân người nào đẹp nhất hôm ấy ta
sẽ thuởng.
Mấy nghìn cung phi nghe vua đòi, ai nấy đều
lo sửa soạn trang sức cực kỳ lộng lẫy.
Thoạt nhìn, không thấy Mạc Lợi phu nhơn (*)
Ba Tư Nặc liền hỏi: Sao không thấy đệ nhất phu nhân?
Các cung phi thưa:
- Hôm nay là ngày rằm, ngày của phu nhân thọ
giới “Bát Quan Trai” nên không đến được.
Vua có ý giận, hỏi:
- Thọ Bát quan trai mà dám trái ý trẫm ư?
Vua cho đòi ba phen, Mạc Lợi phu nhân sợ,
phải đến yết kiến. Song vì ngày trai giới nên nàng không trang điểm gì cả, và
chỉ mặc một thứ hoại sắc.
Nhưng nhờ nghiêm trì tịnh giới nên phu nhân
có một nhan sắc thanh khiết tỏa ra sáng chói như muôn ánh nhật nguyệt. Khi phu
nhân vừa bước vào chánh điện thì có hào quang tỏa khắp hoàng cung. Thoạt thấy,
vua rất ngạc nhiên, và sanh tâm ái kính bội phần.
Vua hỏi: Ái khanh nhờ oai đức gì mà hôm nay
sắc đẹp lộng lẫy bội phần?
Phu nhân thưa: Thiếp tự tủi mình bạc phước
lại sanh làm thân nữ nghèo hèn (*) may nhờ ơn trạch của Ðại Vương nên thiếp
được dự phần sang quý. Nhưng thiếp nghĩ: thân mạng vô thường dầu cho hoàng hậu,
vương phi châu ngọc đầy mình rồi cũng có ngày già, xấu, lại thêm bịnh hoạn theo
liền, khi chết lại bị nghiệp ác dắt dẫn đi vào con đường đau khổ tội lỗi. Vì
vậy, thiếp vâng theo lời Phật dạy mỗi tháng thọ trì Bát quan trai giới trong
các ngày trai tiết, thiếp nguyện đem công đức ấy để hồi hướng cho nước nhà
thịnh trị, muôn dân an lạc, và khi xả báo thân thiếp khỏi bị cái nghiệp phú quý
mà sa đọa.
Vua nghe, rất cảm kích và khen ngợi liền đem
chuỗi anh ngọc tặng phu nhân.
Mạc Lợi phu nhân từ chối không nhận mà nhường
lại cho các cung phi.
Vua đáp: Từ hôm được ngọc, trẫm đã định hôm
nay vân tập tất cả các cung phi xem ai đẹp nhất thì trẫm thưởng. Nay thấy ái
khanh nhan sắc thù thắng hơn các cung phi, thật hiệp ý trẫm nên trẫm chỉ để
tặng ái khanh.
Phu nhân thưa: Thiếp nay thọ trì giới cấm của
Phật giữ mình thanh tịnh nên không ưa trang sức những thứ xa hoa, đấy là các
nhân gây ra tham lam tội lỗi. Vậy nay thiếp có ý kiến là Ðại Vương nên đem
chuỗi ngọc dâng lên Ðức Thế Tôn, nhân dịp được lãnh lời giáo hóa của đức Từ Phụ
để về bổ túc thêm cho việc an dân thì phước đức vô lượng.
Vua rất hoan hỷ liền sắc nghiêm sức xe giá,
vua cùng Mạc Lợi phu nhân và cả cung phi đồng yết kiến Như Lai. Hôm ấy là ngày
rằm, ngày chúng tăng thuyết giới vừa xong, vua vào bái yết Ðức Thế Tôn rồi đem
dâng chuỗi ngọc anh lạc lên Ðức Phật và bạch cùng Ðức Phật về việc trì giới
không thọ chuỗi anh lạc của Mạc Lợi.
Ðức Thế Tôn hoan hỉ doãn nạp (*) liền thuyết
bài kệ rằng:
Người đời ưa trang sức
Cho ngọc châu là quý
Người cầu đạo giải thoát
Lấy giới luật làm hơn
Dù ngọc ngà châu báu
Cùng các thứ hoa thơm
Không sao bằng giới luật
Có năng lực đưa người
Ðến tận bờ ly dục
Trường từ ba cõi khổ
Quyết định được an lạc
Ðức Phật là đệ nhất phước điền (làm ruộng
phước để cho chúng sanh gieo công đức vào) nên ai cúng gì Ðức Phật cũng không
từ chối, dù một chuỗi ngọc quý giá của vua chúa cũng như một nắm đất của em bé
nghèo hèn.
THÍCH NỮ THỂ QUÁN
“Giới luật là anh lạc vô giá, trang nghiêm
giáo lý vô thượng Phật đà”.